TÂM NHƯ NGỌC
Ngọc trong đá tinh khôi thể chất
Nhờ giồi trau tan mất bụi than
Tâm như Ngọc quý vô vàn
Người con hiếu hạnh Phật ban ân lành
Ngọc tỏa sáng dịu thanh màu sắc
Ngọn thiền đăng tâm đắc như nhiên
Sống không đau khổ ưu phiền
Đo là thần dược trợ duyên tu hành
Tâm như Ngọc vô tranh danh lợi
Thoáng mây bay thơ thới trong lòng
Bềnh bồng tóc trắng như bông
Quảng đời còn lại vun trồng phước duyên ...
Ngọc trong đá tinh khôi thể chất
Nhờ giồi trau tan mất bụi than
Tâm như Ngọc quý vô vàn
Người con hiếu hạnh Phật ban ân lành
Ngọc tỏa sáng dịu thanh màu sắc
Ngọn thiền đăng tâm đắc như nhiên
Sống không đau khổ ưu phiền
Đo là thần dược trợ duyên tu hành
Tâm như Ngọc vô tranh danh lợi
Thoáng mây bay thơ thới trong lòng
Bềnh bồng tóc trắng như bông
Quảng đời còn lại vun trồng phước duyên ...
TÂM NHƯ NGỌC
Ngọc trong đá tinh khôi thể chất
Nhờ giồi trau tan mất bụi than
Tâm như Ngọc quý vô vàn
Người con hiếu hạnh Phật ban ân lành
Ngọc tỏa sáng dịu thanh màu sắc
Ngọn thiền đăng tâm đắc như nhiên
Sống không đau khổ ưu phiền
Đo là thần dược trợ duyên tu hành
Tâm như Ngọc vô tranh danh lợi
Thoáng mây bay thơ thới trong lòng
Bềnh bồng tóc trắng như bông
Quảng đời còn lại vun trồng phước duyên ...
Ngọc trong đá tinh khôi thể chất
Nhờ giồi trau tan mất bụi than
Tâm như Ngọc quý vô vàn
Người con hiếu hạnh Phật ban ân lành
Ngọc tỏa sáng dịu thanh màu sắc
Ngọn thiền đăng tâm đắc như nhiên
Sống không đau khổ ưu phiền
Đo là thần dược trợ duyên tu hành
Tâm như Ngọc vô tranh danh lợi
Thoáng mây bay thơ thới trong lòng
Bềnh bồng tóc trắng như bông
Quảng đời còn lại vun trồng phước duyên ...
CHA MẸ Dạy Con
Cha dạy con chớ nên háo thắng
Mẹ dạy con đời ngắn hay dài
Là do công quả ngày nay
Có tài vô đức chí trai yếu hèn
Cha dạy con trước đèn đọc sách
Chữ Thánh hiền thanh bạch muôn đời
Người hay nhờ bởi ít lời
Không màng cao thấp thức thời tùy duyên
Cha dạy con đi thuyền ngược sóng
Mẹ dạy con bỏ bóng theo hình
Đạo tâm cửa cổng sân trình
Gieo trồng nhân tốt trọn tình bá gia
Cha dạy con vị tha lượng cả
Mẹ dạy con đừng quá ngông cuồng
Ai ai cũng có cội nguồn
Văn thơ chia sẻ vui buồn thế gian
Cha dạy con vai mang trọng trách
Mẹ dạy con tư cách làm người
Sống sao không thẹn Đất Trời
Chân thành tánh thiện tuyệt vời ngàn năm
Phong Vũ Tứ Thời
Lời con viết tự tâm con nghĩ
Trong tứ thời vận bỉ thới lai
Bất kỳ phong vũ xưa nay
Sau cơn bảo tố nắng mai lại về
Con đã biết chiều quê đất Mẹ
Mưa gió nhiều lắm kẻ thiếu ăn
Bao người cuộc sống khó khăn
Nên con phải hiểu họ bằng tình thương
Nếu một mai đời vương thống khổ
Cửa từ bi là chỗ dung thân
Giống lành gieo hạt nghĩa nhân
Phước điền vun đắp tri ân Tổ Thầy
Sóng biển khơi dâng đầy bờ cát
Cuốn trôi đi những rác bợn nhơ
Dưỡng nuôi Tâm ái từng giờ
Phút giây an lạc luôn chờ đợi ta ....
Lời con viết tự tâm con nghĩ
Trong tứ thời vận bỉ thới lai
Bất kỳ phong vũ xưa nay
Sau cơn bảo tố nắng mai lại về
Con đã biết chiều quê đất Mẹ
Mưa gió nhiều lắm kẻ thiếu ăn
Bao người cuộc sống khó khăn
Nên con phải hiểu họ bằng tình thương
Nếu một mai đời vương thống khổ
Cửa từ bi là chỗ dung thân
Giống lành gieo hạt nghĩa nhân
Phước điền vun đắp tri ân Tổ Thầy
Sóng biển khơi dâng đầy bờ cát
Cuốn trôi đi những rác bợn nhơ
Dưỡng nuôi Tâm ái từng giờ
Phút giây an lạc luôn chờ đợi ta ....
CẢM ƠN CUỘC ĐỜI
Đời là cuổi ngày dài vô định
Những mất còn suy thịnh đa đoan
Tịnh tâm tìm lại bình an
Biển lòng sóng lặng âm vang xa rồi
Con sông rộng bên bồi bên lở
Nước xuôi dòng muôn thuở nong sâu
Sống vui quên hết khổ sầu
Nụ cười hoan hỉ tròn câu phúc lành
Giọt sương mai đầu cành tan biến
Trong nắng hồng gió quyện lá hoa
Cung đàn khúc nhạc Đạo ca
Cảm thương cuộc sống chan hòa niềm tin ...
Cuộc Đời
Con đã biết đời là biển khổ
Sao chẳng tìm bến đổ bình yên
Lệ sầu nào xóa ưu phiền
Tình sâu bể ái phước điền căn duyên
Ngược dòng nước neo thuyền chờ đợi
Bến giác còn dịu vợi chân như
Nếu con biết sống nhân từ
Tâm luôn thanh thản văn,tư,tu hành
Cây hoa bi trổ cành xanh lá
Kết trái vì chuyển hóa tự nhiên
Thắm tình Đạo vị vẹn nguyên
Vuông tròn phước báu tinh chuyên nghiệp lành
Viết cho Tâm Minh
Tâm Đức
Tâm Thanh
Tâm Thanh Tịnh
MỘNG
Tri kỷ đâu xa buồn thơ thẩn ?
Canh khuya đối bóng chìm ánh nguyệt
Thao thức đêm dài vọng cố nhân
Gió tạt hiên ngoài mộng phù vân
Tri kỷ đâu xa buồn thơ thẩn ?
Canh khuya đối bóng chìm ánh nguyệt
Thao thức đêm dài vọng cố nhân
Gió tạt hiên ngoài mộng phù vân
Người hỡi, về đâu lữ khách ơi ?
Vì sao thưởng nguyệt mĩm môi cười ?
Thôi nhé, dừng đây này lữ khách !
Nhắp chén trà thơm, ánh nguyệt rơi.
Nhận xét