MỞ ĐẦU Mục đích chân chính của người tu Phật là cầu giác ngộ, giải thoát. Nhưng giác ngộ cái gì ? Giải thoát ai ? Và tại sao phải giải thoát ? Chúng ta khổ nên cầu giải thoát ? Nhưng ai làm chúng ta khổ và ai giam giữ chúng ta chứ? Người đời làm chúng ta khổ, cuộc đời giam giữ chúng ta chăng ? Chính cái Ta làm chúng ta khổ, và cũng chính cái Ta giam giữ chúng ta trong luân hồi sinh tử. Vì nếu không có Ta thì ai chịu khổ, không có Ta thì ai sinh, ai tử ? Chúng sinh đau khổ, trôi lăn trong sinh tử luân hồi cũng chỉ vì cái Ta, cho cái Ta có thật rồi bám víu vào nó. Trong đạo Phật gọi đây là bệnh chấp Ngã. Khi căn bệnh này hết thì sinh tử không còn, gọi là giải thoát. Muốn khỏi bệnh, điều trước tiên là phải ý thức được mình có bệnh, sau đó mới đi tìm thuốc. Thuốc trị bệnh chấp Ngã chính là giáo lý Vô Ngã, bàng bạc trong các bộ A Hàm. Đại thừa chuyên nói về Không, trong đó có hai loại : Ngã Không và Pháp Không. Ngã Không cũng chính là Vô Ngã. Thông thường, để t...
" Mỗi một ngày bóc một tờ lịch mới, thời gian trôi, trôi mãi như dòng sông. Không thấy bao giờ thời gian quay trở lại, Chỉ thấy cuộc đời xanh như màu rêu, Có đôi khi đời tưởng rất đáng yêu, sao vẫn thấy có nhiều điều dễ ghét. Nếu có lúc đắm hồn trong mộng ảo, sẽ có khi bừng tỉnh một cơn mơ. Ta gặp nhau chẳng phải chuyện tình cờ, ắt phải có chút duyên từ kiếp trước...! Đời trôi đi như một giấc mộng dài, sông cứ chảy về biển xa khắc khoải. Hôm nay, ngày mai và mãi mãi...!