TUYỆT QUÁN LUẬN Bồ Đề Đạt Ma ĐOẠN 1 Đạo lớn thâm sâu, u diệu mà tịch nhiên quảng đại, chẳng thể lấy Tâm mà hiểu, chẳng thể lấy lời mà giải. Nay thử lấy hai người, cùng nói điều chân thực. Sư chủ tên Nhập Lý, đệ tử gọi là Duyên Môn. 1.1 Bấy giờ, Nhập Lý tiên sinh tịch lặng chẳng nói, Duyên Môn bỗng đứng dậy thưa với Nhập Lý tiên sinh: "Cái gì gọi là Tâm, thế nào là An Tâm?" Đáp: "Người chẳng cần cho rằng phải có cái Tâm, cũng chẳng cố cho được an. Như thế gọi là An đó." 1.2 Hỏi: "Nếu như chẳng có Tâm, làm sao để học Đạo?" Đáp: "Đạo chẳng thể lấy Tâm để nghĩ bàn được, thì há cần Tâm ư!" 1.3 Hỏi: "Nếu chẳng lấy Tâm để nghĩ bàn, thì lấy gì để suy niệm?" Đáp: "Có Niệm ắt có Tâm, có Tâm ắt sái Đạo. Vô Niệm tức Vô Tâm, Vô Tâm tức chân Đạo vậy". 1.4 Hỏi: "Tất cả chúng sinh thực đều có Tâm chăng?" Đáp: "Nếu chúng sinh thực có Tâm, ắt sinh đi...
" Mỗi một ngày bóc một tờ lịch mới, thời gian trôi, trôi mãi như dòng sông. Không thấy bao giờ thời gian quay trở lại, Chỉ thấy cuộc đời xanh như màu rêu, Có đôi khi đời tưởng rất đáng yêu, sao vẫn thấy có nhiều điều dễ ghét. Nếu có lúc đắm hồn trong mộng ảo, sẽ có khi bừng tỉnh một cơn mơ. Ta gặp nhau chẳng phải chuyện tình cờ, ắt phải có chút duyên từ kiếp trước...! Đời trôi đi như một giấc mộng dài, sông cứ chảy về biển xa khắc khoải. Hôm nay, ngày mai và mãi mãi...!